Ba Lưỡi Rìu là câu chuyện cổ tích quen thuộc với tất cả các em học sinh, truyện kể về lòng trung thực của anh tiều phu khi bị rơi cây rìu xuống suối. Kể lại câu chuyện Ba Lưỡi Rìu như thế nào cho hay, mời các em tham khảo 3 mẫu Kể lại câu chuyện Ba Lưỡi Rìu ngắn gọn và hay nhất cho học sinh lớp 4,5,6 tham khảo.

Kể lại câu chuyện Ba Lưỡi Rìu ngắn gọn lớp 4,5,6
Kể lại câu chuyện Ba Lưỡi Rìu bằng lời của chàng tiều phu ngắn gọn lớp 4,5
Tôi là một anh tiều phu nghèo, hằng ngày chỉ có chiếc rìu sắt cũ để vào rừng chặt củi kiếm sống. Hôm đó trời trong xanh, tôi vừa chặt cây vừa ngân nga vài câu hát. Không ngờ trong lúc vung rìu, tay tôi trượt, chiếc rìu rơi tõm xuống dòng suối sâu. Tôi giật mình, hoảng hốt chạy tới tìm, nhưng nước chảy xiết, đá lởm chởm, chẳng thể nhìn thấy gì. Nghĩ đến cảnh mất rìu, không thể chặt củi, không có tiền mua gạo, tôi buồn bã ngồi xuống khóc.
Đúng lúc ấy, một vị thần hiện lên. Ngài hỏi vì sao tôi khóc. Tôi thật thà kể lại chuyện mình làm rơi mất rìu. Thần gật đầu rồi lặn xuống suối. Một lúc sau, ngài đưa lên một chiếc rìu bằng vàng lấp lánh, hỏi có phải của tôi không. Tôi lắc đầu ngay: “Thưa thần, rìu của con chỉ bằng sắt thôi ạ.” Thần mỉm cười, lặn xuống lần nữa và mang lên chiếc rìu bằng bạc. Tôi vẫn nói không phải. Đến lần thứ ba, thần đưa lên chiếc rìu sắt cũ của tôi. Tôi vui mừng nhận lại.
Vị thần nhìn tôi ân cần và nói: “Con rất trung thực, vì vậy ta sẽ thưởng cho con cả ba chiếc rìu.” Tôi bất ngờ, cảm động và cảm ơn thần rối rít. Từ hôm đó, tôi làm việc chăm chỉ hơn và luôn nhớ bài học: trung thực luôn đem lại điều tốt đẹp.
Xem thêm: Đóng vai nhân vật kể lại câu chuyện cổ tích

Kể lại câu chuyện Ba Lưỡi Rìu bằng lời của ông BỤT HAY NHẤT
Tôi là một ông Bụt đã cải quản khu rừng này hàng ngàn năm. Nhà của tôi nằm sâu dưới lòng một hồ nước rộng lớn, quanh năm trong vắt như tấm gương soi trời. Mỗi sáng, tôi nghe tiếng chim ríu rít trên cành, tiếng lá khẽ đung đưa trong gió, và cả tiếng rìu chan chát vọng lại từ triền rừng xa – âm thanh quen thuộc của những người tiều phu chăm chỉ. Tôi vẫn lặng lẽ dõi theo họ, đôi khi giúp đỡ những ai sống hiền lành, thật thà, bởi đó là điều tôi quý nhất ở con người.
Một buổi trưa nọ, khi tôi đang ngồi vá lại tấm chiếu trúc cũ trong nhà, bỗng nghe “bùm” một tiếng thật lớn. Nước hồ tung lên và …bịch! – một vật nặng rơi trúng mái nhà tôi. Nhìn kỹ thì ra là một chiếc rìu sắt đã cũ! Tôi thở dài: “Lại ai đánh rơi đồ xuống đây nữa rồi!”
Ngước lên, tôi thấy trên bờ có một chàng tiều phu trẻ đang cuống quýt nhìn quanh, vẻ mặt hơi hốt hoảng. Hóa ra, trong lúc bổ củi, anh trượt tay làm rơi mất chiếc rìu sắt- thứ duy nhất giúp anh kiếm sống. Nhìn dáng vẻ lo lắng, thật thà của anh, tôi bỗng thấy thương vô cùng. Tôi động lòng, liền hóa phép, nổi lên mặt nước và hỏi:
- Con sao lại buồn thế?
 
Anh giật mình, rỗi khẽ đáp:
- Dạ, thưa ông, con lỡ đánh rơi mất chiếc rìu sắt xuống hồ rồi ạ
 
Tôi gật gù, mỉm cười và quyết định thử lòng anh. Tôi lặn xuống hồ, mang lên một chiếc rìu bằng vàng sáng rực, hỏi
- Có phải rìu của con đây không?
 
Anh lắc đầu:
- Dạ, không phải đâu ạ, rìu của con cũ kỹ lắm, không quý như thế này đâu ạ.
 
Tôi lại lặn xuống, mang lên một chiếc rìu bằng bạc sáng loáng:
- Thế còn chiếc này?
 
Anh vẫn lắc đầu, ánh mắt thật thà:
- Dạ, cũng không phải của con đâu ông ạ.
 
Cuối cùng, tôi đưa lên chiếc rìu sắt cũ kỹ, lưỡi đã xém gỉ. Vừa thấy, anh reo lên mừng rỡ:
- Đúng rồi, đây mới là chiếc rìu của con! Con cảm ơn ông Bụt nhiều lắm!
 
Tôi nhìn anh, lòng vui lạ thường. Con người có thể nghèo của cải, nhưng nếu giàu lòng trung thực thì đáng quý hơn bất cứ vàng bạc nào. Tôi bèn mỉm cười, nói:
- Con là người thật thà, ta sẽ thưởng cho con cả ba lưỡi rìu này. Hãy sống tốt và tiếp tục làm việc chăm chỉ nhé.
 
Anh cúi đầu cảm tạ, rồi ôm ba lưỡi rìu ra về. Từ xa, tôi thấy anh không hề khoe khoang, chỉ lặng lẽ chia sẻ câu chuyện ấy để khuyên mọi người sống trung thực.
Giữa khu rừng già, tôi nhìn theo bóng anh khuất dần, trong lòng thấy ấm áp. Dưới ánh nắng chiều, mặt hồ lại lấp lánh – như đang mỉm cười cùng tôi, vì hôm nay, một bài học về lòng trung thực đã được gieo xuống giữa cuộc đời.
Xem thêm: Kể lại câu chuyện Tấm Cám bằng lời văn của em
Kể lại câu chuyện Ba Lưỡi Rìu bằng lời văn của em – ngôi thứ ba
Ngày xưa, ở một ngôi làng nhỏ bên bìa rừng, có một chàng tiều phu hiền lành và chăm chỉ. Hằng ngày, anh mang chiếc rìu sắt cũ kỹ của mình vào rừng để đốn củi, và gánh về chợ bán lấy tiền nuôi sống bản thân. Dù cuộc sống nghèo khó, anh vẫn luôn sống trung thực, chẳng bao giờ tham lam hay gian dối với ai.
Một buổi sáng mùa hè, trời nắng gắt, anh tiều phu theo con đường quen thuộc đi vào rừng sâu. Khi bên bờ suối, anh dừng lại nghỉ và bắt đầu chặt một thân cây to mọc sát mép nước. Chẳng ngờ, do tay trượt, chiếc rìu tuột khỏi tay anh, rơi xuống suối và chìm nghỉm. Dòng nước trong veo nhưng sâu thẳm, chảy xiết khiến anh không thể nào mò được. Anh ngồi phịch xuống bờ suối, nước mắt rưng rưng, than thở:
- Trời ơi! Chiếc rìu ấy là tất cả tài sản của mình, giờ mất rồi thì biết lấy gì mà làm việc đây?
 
Tiếng than chưa dứt thì mặt nước bỗng gợn sóng, một vị Thần Nước hiện lên. Thần có dáng người cao lớn, tóc dài và râu bạc, giọng nói vang như tiếng suối chảy:
- Này tiều phu, sao con lại khóc?
 
Chàng tiều phu vội cúi đầu kính cẩn, kể lại đầu đuôi câu chuyện. Thần Nước gật đầu, mỉm cười hiền hậu rồi lặn xuống đáy suối. Một lát sau, Thần ngoi lên, tay cầm một chiếc rìu bằng vàng sáng lấp lánh, hỏi:
- Có phải rìu của con đây không?
 
Nhìn chiếc rìu quý giá, mắt anh tiều mở to kinh ngạc, nhưng anh lắc đầu thật thà đáp:
- Dạ thưa Thần, không phải. Rìu của con bằng sắt cũ, chứ không đẹp thế này đâu ạ
 
Thần Nước lại lặn xuống lần nữa, và lần này mang lên một chiếc rìu bằng bạc trắng bóng loáng, hỏi tiếp:
- Thế còn chiếc này thì?
 
Anh tiều phu nhìn kỹ rồi lắc đầu:
- Dạ, cũng không phải. Rìu của con không sáng đẹp như thế đâu.
 
Thần gật gù, rồi lặn xuống lần thứ ba. Khi Thần đưa lên một chiếc rìu sắt đã cũ, cán gỗ sờn, lưỡi rìu hơn sét, chàng tiều phu mừng rỡ reo lên:
- Đúng rồi! Đây chính là rìu của con!
 
Thần Nước cười hiền hậu và nói:
- Con thật thà, không tham lam của cải. Ta sẽ tặng cho cả ba chiếc rìu này: vàng, bạc và sắt, để con luôn sống sung túc và giữ mãi tấm lòng trung thực ấy.
 
Anh tiều phu cảm tạ Thần Nước rối rít, rồi trở về làng. Từ đó, anh trở nên khá giả, nhưng vẫn sống giản dị, hiền lành như trước. Dân làng ai cũng yêu quý và kể lại câu chuyện của anh để răn dạy con cháu của mình.
Xem thêm: Kể lại câu truyện cây khế lớp 4

Kể lại câu chuyện Ba Lưỡi Rìu ngắn gọn lớp 4,5
Ngày xưa, có một chàng tiều phu nghèo sống bằng nghề vào rừng đốn củi. Một hôm, khi đang chặt cây bên bờ suối, chẳng may chiếc rìu của anh bị tuột khỏi tay và rơi tõm xuống nước. Dưới suối sâu và lạnh khiến anh vô cùng buồn bã, ngồi than khóc vì không biết phải làm sao.
Thấy vậy, Thần Nước hiện lên hỏi chuyện. Khi biết nguyên do, Thần lặn xuống suối rồi mang lên một chiếc rìu bằng vàng sáng chói và hỏi:
- Có phải rìu của con đây không?
 
Chàng tiều phu thật thà thả lời:
- Dạn không, rìu của con bằng sắt cơ ạ.
 
Thần lại lặn xuống, mang lên một chiếc rìu bằng bạc và hỏi tiếp
- Còn chiếc này thì sao?
 
Anh vẫn lắc đầu nói:
- Dạ, cũng không phải rìu của con ạ.
 
Thần Nước mỉm cười, khen anh trung thực và thưởng cho cả ba chiếc rìu: vàng, bạc, và sắt. Càng tiều phu cảm ơn Thần, mang rìu về nhà, sống lương thiện và được mọi người trong làng yêu quý.
Câu chuyện “Ba chiếc rìu” dạy chúng ta bài học rằng: trung thực là đức tính quý báu, giúp con người được mọi người tin yêu và luôn gặp điều tốt lành trong cuộc sống.
Đừng quên tham gia group Tài Liệu Học Tập để lấy đề thi và tài liệu các bạn nhé !







	    	













                                    
Discussion about this post